XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân


Phan_30

"Đại ca luôn để một chiếc điện thoại khẩn cấp bên mình, dù ở thời điểm nào cũng không tắt máy, có điều đừng gọi khi không cần thiết.” Từ Hiên giải thích, điện thoại đó chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp thôi.

Chương 247: Không bình thường! Tuyệt đối không bình thường!

"Đi, em đang muốn gặp anh ta."

Tử Hiên im lặng, trong lòng anh, đại ca luôn ở vị trí cao nhất.

Ngải Tuyết nhíu mày, nhìn Thang Tiệp núp ở trong khe cửa tay cứ vẫy về phía cô, Ngải Tuyết cười nham hiểm nhìn Tử Hiên nói"Anh ngồi đây nha.”

Mới đi tới cửa, Thang Tiệp lanh lẹ kéo cô lại.

"Ui da, đau, cậu bị gì hả?”

"Biết còn hỏi, bây giờ phải làm sao, tự nhiên im hơi lặng tiếng tới đây, khiến tớ không chuẩn bị gì cả.” Thang Tiệp lúng túng, cả khuôn mặt đỏ hồng như quả cà chua.

"Đừng lo lắng, mắc gì phải sợ, tới thì cũng tới rồi, trốn chi nữa."

"Không, tớ không muốn thấy anh ta, phiền cậu dẫn anh ta đi dùm." Thang Tiệp nhất quyết từ chối gặp Tử Hiên.

Ngải Tuyết lặng thinh, tay quàng trước ngực, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn biểu hiện kì quái của Thang Tiệp.

"Sao hả?” Thang Tiệp cảm thấy mất tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như thế.

"Cậu làm việc trái với lương tâm nên không dám gặp người ta đúng không?”

"Nào có" Cô chột dạ nói.

Ngải Tuyết vỗ tay "Vậy à, chiều nay có tiệc cậu đi luôn nha, không –được phép – từ chối - ĐI.” Ngải Tuyết bày ra bộ mặt cảnh cáo.

Thang Tiệp muốn cự tuyệt nhưng lời tới miệng đành nuốt xuống bụng.

Năm giờ chiều, Ngải Tuyết kiên quyết kéo Thang Tiệp xuống lầu, cô gái này, vì né tránh Tử Hiên, ngay cả giờ cơm cũng chả thèm xuống ăn. Xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng.

Thang Tiệp núp ở sau lưng Ngải Tuyết, cầm túi xách che mặt.

Tử Hiên vừa liếc qua đã biết là ai, nhếch môi cười tà"A, thì ra là mỹ nhân Thang Tiệp.”

Cả người Thang Tiệp run lẩy bẩy, từ từ hạ túi xách khỏi mặt, cười gượng với anh.

Ngải Tuyết lái xe, suốt đường đi ba người mang tâm trạng riêng không ai nói lời nào, bầu không khí trở nên ngột ngạt, Ngải Tuyết lăm lia liếc hai người bọn họ.

Chắc chắn là đã có chuyện! Mà còn là chuyện không bình thường!

Đến khách sạn, Mộ Dung Kiệt vẫn chưa tới.

"Quý thiếu gia, đã đến giờ có thể đem thức ăn lên chưa?”

"Chờ một chút”

Đợi gần nửa canh giờ, Ngải Tuyết cứ im lặng chăm chú cầm điện thoại lướt web, Mộ Dung Kiệt sải bước đi tới. Bên cạnh có hai người lạ mặt đi cùng.

Ngải Tuyết và Tử Hiên giật mình đứng dậy.

"Ba ——”

"Anh——”

"Ba? ? ? Anh? ? ?" Ngải Tuyết biết Tử Hiên gọi anh là Mộ Dung Kiệt, còn tiếng ba là cho ai?

Mộ Dung Kiệt hiển nhiên không nghĩ tới Ngải Tuyết cũng có mặt, hơi bất ngờ, tiếp đó nở nụ cười rạng rỡ bước tới choàng vai cô"Sao em tới đây, hôm nay ở nhà có chuyện gì à?”

Chương 248: Nghiệp chướng!

Tính là sẽ chất vấn mắng anh vài câu, lại gặp trưởng bối ở đây nên không tiện để nói đành cúi đầu ậm ừ cho qua.

"Mộ Hoa Lan! Cô là?" Quý Hằng nhìn trân trân Ngải Tuyết, tròng mắt trợn to như không thể tin được.

"Ngài biết mẹ cháu?" Kỳ Hạo hết sức ngạc nhiên, người đàn ông này là ai?

"Mộ Hoa Lan là mẹ của cậu?” Tầm mắt Quý Hằng hướng đến Kỳ Hạo

"Dạ, xin hỏi ngài có quan hệ gì với mẹ cháu?” Kỳ Hạo có chút kích động, ông ta biết mẹ mình có khi lại biết được ba của mình chăng?

"Cậu bé, cô gái đó mới vừa rồi kêu cậu là anh thì phải, chẳng nhẽ là em gái của cậu?" Tâm tình Quý Hằng bắt đầu bâng khuâng, Kiệt cùng cô gái đó thân thiết như vậy, chắc là…..

Đừng nói Tử Hiên cũng thích cô gái này nha?

"Dạ, đây là em gái của cháu, là em gái ruột, ngài biết mẹ của cháu, có phải ngài cũng biết cả ba cháu chứ?"

Ý nghĩ sắp tìm được ba thất lạc bấy lâu làm Kỳ Hạo xúc động muốn rơi lệ, đã lâu lắm rồi không một tin tức hay ai nhắc về ba cả. Những năm qua, tìm được ba và em gái là tâm huyết lớn nhất của đời anh.

"Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, đều do tôi tạo nghiệt mà ra." Quý Hằng vô cùng đau đớn, nguyện tự đánh mình một cái thật đau.

"Ba, chuyện này là sao? Nghiệp chướng gì." Tử Hiên ngờ nghệch chả hiểu được nội dung câu chuyện, ba anh biết ba mẹ Tiểu Tuyết sao?

Ngải Tuyết cũng ngu ngơ theo, hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Kiệt. Chỉ thấy Kiệt vỗ vai trấn an tinh thần giúp cô, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.

Quý Hằng kéo tay của Kỳ Hạo và Ngải Tuyết đặt vài bàn tay của mình, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn để nói "Hai đứa, ta chính là ba của các con.”

Bùm. Thiên lôi sét đánh cuồn cuộn, tưởng đã nổ luôn Kỳ Hạo và Ngải Tuyết, kể cả Tử Hiên, ba người ai nấy đứng như chết lặng.

Ngải Tuyết nhanh chóng rút tay ra, lui về phía sau hai bước, được Kiệt đỡ lại"Ông nói láo.”

Sắc mặt Kỳ Hạo hết đen rồi xanh "Ngài đừng nói giỡn, chuyện này đâu thể đem ra đùa được.”

"Ba, ba mới nói cái gì? Sao ba có thể là ba của Ngải Tuyết?” Tử Hiên phản ứng mãnh liệt, mới nghĩ tới thôi anh cũng đã thấy nực cười, nhưng trong lòng bắt đầu lo sợ, có bao giờ ba nói đùa qua, chắc chắn là có nguyên nhân??

Quý Hằng nhìn ba người, không nói lời nào, tháo sợi dây chuyền trước ngực xuống, nhìn có vẻ cổ điển cũ kĩ theo thời gian... bên trong mặt dây chuyền là bức hình, mở ra, đưa tới trước mặt Kỳ Hạo.

Chương 249: Chuyện phát sinh ngày càng thái quá, thái quá đến mức không cách nào chấp nhận được

Kỳ Hạo nhìn khuôn mặt quen thuộc sau bức ảnh phai bạc, cắn răng kím nén xúc động, đem dây chuyền nắm chặt, mặt dây chuyền hình trái tim, các khía cạnh sắc nhọn đâm vào da thịt, làm máu tươi từ lòng bàn tay trào ra.

Ngải Tuyết nhìn qua biểu hiện của anh hai cũng biết, người đàn ông đó, quả nhiên là ba của hai anh em cô.

"Không" Tử Hiên hoảng hốt, không thể nào, anh không chấp nhận.

Kỳ Hạo mở bàn tay cầm lấy giây chuyền đặt bên cạnh mặt của ông, giống, càng xem càng giống, ngẫm lại khi còn bé cùng ba chụp ảnh chung thì bây giờ ông không khác là bao.

Anh phải thừa nhận, người trong bức hình đó là ba.

"Mà tuổi tác giữa con cùng anh ta không xê xích mấy, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. chẳng lẽ ba….?" Anh chỉ biết lặng thinh, đây lần đầu tiên ba phản bội mẹ, kể từ khi bỏ mặc anh và Ngải Tuyết ẹ nuôi.

Ha, rốt cuộc là chuyện gì!

Quý Hằng đối mặt với nhiều ánh mắt tò mò, đành bất lực chán chường ngồi bệt xuống ôm đầu thống khổ tha thiết..

"Năm đó, ba và vợ trước vì tính tình không hợp nhau, ngày nào cũng gây gổ, cuối cùng ba mất hết kiên nhẫn, đã chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, rồi một lần uống say, ở trên đường đụng phải hai bọn lưu manh khi dễ mẹ, lúc cứu bà là vì bà muốn trốn khỏi cuộc sắp đặt hôn nhân của gia tộc, đã tự mình bỏ trốn.

Từ đó về sau, ba giúp đỡ mẹ và biết tên bà là Mộ Hoa Lan, lúc đầu chỉ xem nhau như bạn bè quan tâm chăm sóc lẫn nhau, nhưng thời gian lâu dài, nảy sinh tình cảm, cũng vì ba và mẹ có quan hệ nên từ đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc.

Sau khi sinh được đứa con trai, đã bị vợ trước phát hiện, bà ta kiên quyết ly hôn với ba, dùng tài sản uy hiếp ba, ngay lúc đó ba vẫn còn nhớ rõ mọi thứ đều do bàn tay ba gầy dựng lên, chả có dính líu gì đến bà ta, nhưng bà ta quá độc ác, triệu tập các công ty ra lệnh cấm hợp tác với ba.

Nếu người nào dám cả gan làm ăn lui tới với ba chính là cố tình đối nghịch với bà, nhưng sau đó mẹ con lại sinh thêm một bé gái, cũng như việc buôn bán đã hết cách cứu vãn, thậm chí không có công ty nào chịu nhận ba làm việc dù cho là nhân viên quèn, Mộ Hoa Lan chỉ biết cả ngày khóc lóc.

Lòng ba nguội lạnh, bắt đầu có suy nghĩ trờ về bên cạnh vợ trước, ít nhất mỗi ngày trôi qua khỏi phải lo đến chuyện ăn mặc, thế là ba bắt đầu quay lại đường cũ chạy tới quán bar, thậm chí còn bắt chước học bài bạc.d∞đ∞l∞q∞đ Có lúc uống rượu say liền hung hăng đánh đập mẹ con, lỗi do ba gây nên đã để mẹ chịu quá nhiều đau khổ. Ba xin lỗi.”

Thần kinh Ngải Tuyết tê dại đờ đẫn ngồi trên ghế, đôi tay nắm chặt thành ghế, trong lòng rối như tơ vò, chuyện phát sinh ngày càng thái quá, thái quá đến mức không cách nào chấp nhận được.

"Bảo bối, không có sao chứ?" Kiệt ôm cô vào lòng, vốn muốn tới đây xử lý chút chuyện của Kỳ Hạo, lại không nghĩ tới cô cũng có mặt ở đây.

Ngải Tuyết cắn môi dưới, kím nén không để nước mắt rơi, vô lực dựa vào vai Mộ Dung Kiệt"Ông nói dối, tôi không tin.”

Chương 250: Họ Kỳ - Họ Quý

"Bảo bối ngoan, chúng ta đi về trước?" Tựa đầu vào trán cô, dịu dàng xoa dịu an ủi cô.

Ngải Tuyết mới mất mẹ chưa lâu, bây giờ có thêm sự tình khác. Anh lo là cô sẽ khó mà chấp nhận mọi chuyện.

Ngải Tuyết nức nở lắc đầu, mũi dâng lên nỗi chua xót, trái tim đau thắt như ai bóp nghẹn.

"Ba, ba nói bừa cái gì vậy." Cảm xúc của Tử Hiên chả kém gì bọn họ, ba luôn yêu thương anh, trong tiềm thức của anh hình tượng người ba là tuyệt vời nhất, cho nên anh kiên quyết từ chối mọi sự thật ông nói.

Người đàn ông bỏ mẹ theo người khác có một trai một gái rồi lại quay về với mẹ. Sao có thể là ba chứ?

"Tử Hiên, ba không gạt con, chúng con là anh em ruột với nhau.” Đi tới trước mặt Ngải Tuyết, nước mắt lưng tròng "Cho ba xin lỗi, là lỗi của ba. Vi Vi, ba không mong có sự tha thứ từ con, chỉ cần con sống tốt là ba yên lòng.”

Ngải Tuyết hiểu ý của ông, ông thế nhưng tán tận lương tâm đi bán cô cho người khác, có câu hổ dữ không ăn thịt con, thế mà ông lại nhẫn tâm như vậy.

"Bằng cách nào tôi bị đưa đến cô nhi viện?" Đây là mấu chốt làm cô rối rắm suốt thời gian qua, nếu đã bán cô sao có thể đưa tới cô nhi viện được.

Quý Hằng sửng sốt thấy rõ, ái ngại nói "Ba. . . Vi Vi, lúc ấy con còn quá nhỏ, vừa đi theo ba tới con phố đã bị lạc, ba có tìm con rất lâu, nhưng không cách nào tìm được con, ba sợ mẹ con lo lắng, nhốt mẹ và anh trai con suốt một tháng, trong tháng đó ngày nào ba cũng đi tìm con, vẫn không tìm được, cả ngày mẹ cứ khóc đòi ba tìm ra con.

Ba đau khổ lắm, sau đó lại kiếm đến rượu uống say mèn, lại gặp mẹ con cứ than phiền trách hoài nên ba đã nói đem con đi bán, nhưng ba nghĩ chắc ai đó tốt bụng đem con đưa tới cô nhi viện.

Cô nhi viện. . . Đều do ba không tốt đã làm tổn thương các con."

"Thế nhưng tại sao chúng tôi lại mang họ Kỳ?Trong khi đó ông lại mang họ Quý?" Kỳ Hạo hết sức tức giận, và vô cùng hối hận, hối hận vì người đàn ông độc ác này bỏ vợ bỏ con, đến cuối cùng lại mang họ khác với hai anh em anh.

Quý Hằng ngại ngùng tránh ánh mắt của Kỳ Hạo, rủ thấp đầu"Thời điểm đó tên Quý Hắng ở trên thương trường cũng coi như tiếng tăm lẫy lừng, chỉ là mẹ con quá đơn thuần không biết gì đến những nhân vật dù sao ba cũng không muốn để lộ thân phận, nếu mẹ biết chắc sẽ không chấp nhận được. Cho nên ba đổi họ khác, nói với mẹ con ba tên Kỳ Hằng"

"Cuối cùng là tôi không bị ông đem bán?” Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn kỹ người đàn ông này tựa như có gì đó hối tiếc, cô có nên tin tưởng không. Cô mặc kệ mình mang họ gì, chỉ cần bản thân cô không bị chính người thân như ông bán đi đã là may mắn hạnh phúc lắm rồi.

Quý Hắng lắc đầu, dù có ác độc đến mấy thì ông cũng không làm ra loại chuyện súc sinh đó.

Chương 251: Ngải Tuyết và Kiệt có quan hệ máu mủ sao?

"Ông là ba của Tử Hiên, Tử Hiên là em trai của Mộ Dung Kiệt, cho nên Ngải Tuyết….”

Ngải Tuyết chợt nâng đầu lên, khoảnh khắc đó trái tim cô như ngừng đập? Sao có thể?

"Không không không, Ngải Tuyết và Kiệt không có quan hệ máu mủ, thật ra thì ba cũng chỉ là con rể nhà Mộ Dung, cũng không phải con cháu trong nhà, vì vậy, Ngải Tuyết và Kiệt không có chung huyết thống ." Nếu như có, cả đời ông cũng không tha thứ ình.

Ngải Tuyết nhất thời thở phào, trái tim dâng lên một tia xúc động, quay đầu ôm chặt lấy Kiệt

"Huhu, em không bị ba bán đi, em không phải là đứa trẻ không ai thương, Kiệt, em không phải." Trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, cô còn tưởng rằng mình bị ba bán cho người khác.

Nhưng thì ra không phải "Thật sự em không bị bán mất”

"Tất nhiên, anh luôn yêu thương em, bảo bối của anh sao có thể tùy tiện để người ta bán, ngoan, đừng khóc, chúng ta nên cảm thấy vui mừng, ngoan”

Ôm chặt cô vào lòng, bảo bối của anh cứ như vậy mang cảm giác bất an suốt thời gian qua, đúng là do anh quá bất cẩn.

"Thật ra em là con riêng của người ta, huhu kiếp trước em đã làm nên tội gì, cứ như tình tiết trong tiểu thuyết đều áp đặt lên người em, Kiệt, sao lại như vậy chứ? Tại sao để em gánh chịu nhiều như thế, em không muốn.”

Ngải Tuyết rúc trong ngực anh khóc như đứa trẻ, khóc đến hoa mắt choáng váng đầu óc, toàn thân trút hết sực lực, ngất xỉu trong lòng anh.

"Bảo bối, khóc như vây là đủ rồi sau này cấm em khóc thêm lần nào nữa, anh đưa em đi nghỉ ngơi." Đặt nụ hôn dịu dàng lên trán cô, giống như đang nâng niu quý trọng tác phẩm nghệ thuật của mình.

"Vi Vi" Kỳ Hạo nhìn mắt Ngải Tuyết vì khóc mà sưng bụp, tim cũng đau đớn theo.

"Tự các người giải quyết đi, tôi đưa cô ấy về."

"Tôi đi cùng anh.” Lời Kỳ Hạo nói tỏ vẻ xin anh đồng ý.

Kiệt không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hai cha con Quý Hằng đứng lặng tại chỗ mắt nhìn mắt, Quý Hằng ảo não, Tử Hiên ưu thương xen lẫn tức giận. Nhìn người đàn ông trước mặt mình gọi tiếng ba mấy chục năm thật không thể tin được.

"Tử Hiên”

Bực tức xoay người rời đi, không để tâm lời ông nói, phóng xe điên cuồng trên phố để phát tiết cơn giận.

Sau đó một mình đứng giữa quảng trường nhìn kẻ đến người đi, rồi lững thững hoà mình vào đám người đông đúc đó.

Anh không hình dung được tâm trạng của mình vào giờ phút này, càng không biết nên dùng biểu cảm gì đối với Ngải Tuyết. Yêu thương hay căm giận.

Lúc trước phụ nữ đối với anh chỉ là món đồ chơi, nay lại thật lòng thật dạ yêu một ngươi phụ nữ, nhưng đâu ai khác là chị dâu của mình, càng nực cười hơn chính là từ chị dâu lại biến thành em gái cùng cha khác mẹ.

Ngay lúc đó, anh chỉ muốn vọt xe chạy đi thật nhanh, lái xe như điên ở trên đường.

Chương 252: Cô cảm thấy với nhan sắc của cô, cô có thể ở bên cạnh tôi bao lâu ?

Trên đường kẻ đến người đi, kẻ vui mừng người đau thương, người thì có đôi có cặp, người thì cô đơn đi một mình xuôi trong dòng người tấp nập, chỉ có một bóng dáng đau thương nổi trội trong đó.

Bây giờ đối với Tử Hiên mà nói, thế giới đã bất động, dường như cái gì cũng không nghe không thấy, càng muốn chôn lấp những gì mình biết để nó phai mờ không tồn tại.

Xa xa, Thang Tiệp cứ như vậy đứng nhìn anh, anh đau thương! Cô càng đau thương hơn!

Hai người đứng ở trên đường, anh nhìn mọi người, cô chỉ nhìn mỗi anh.

Đứng cho đến trời sập tối, người trên phố thưa thớt dần, anh mới nhấc chân bước về phía xe của mình.

Mới sải được hai bước, chân vì đừng lâu nên tê cứng khiến anh ngã quỵ trên đất, ánh mắt Thang Tiệp hoảng hốt, vội vã chạy về phía anh, nhưng cô cũng đâu tốt hơn anh, cũng tê nhức cả chân.

Phải nán lại xoa bóp một lúc mới đi lại .

"Đừng đụng tôi!”

"Khuya lắm rồi” Thang Tiệp hơi sợ rút tay về.

"Ai cho cô theo dõi tôi, cô tới để thương hại tôi? Hả?” Tâm tình của anh đã kìm nén nãy giờ, thật khó chịu.

"Không phải"

Tử Hiên lườm cô rồi đứng dậy trở về xe, bóp kèn ‘Tin Tin’ hướng đến cô gái đang ngẩn ngơ phía trước.

Khóe miệng Thang Tiệp nhếch lên, ngồi vào ghế kế bên người lái, yên lặng nhìn anh, không nói gì, trước sau vẫn giữ nét thụy mị, kiều diễm.

Xe chạy đến biệt thự liền dừng lại ra hiệu bảo cô tự xuống.

"Không đi vào sao?" Thang Tiệp hỏi lại.

"Tôi muốn yên tĩnh một thời gian.”

"Đừng, anh im lặng nãy giờ em đều không có quấy rầy hay làm phiền anh, em biết hiện tại trong lòng anh rất khó chịu, vì vậy cho em ở bên cạnh chia sẻ cùng anh được không?” Cô rất ngạc nhiên khi Ngải Tuyết và anh trở thành anh em với nhau.

Ánh mắt Tử Hiên chứa đầy sự phức tạp, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói "Xuống xe! ! !”

Mắt Thang Tiệp đỏ hoe, cắn chặt cánh môi anh đào "Tử Hiên, chắc anh cũng biết tình cảm của em dành cho anh, nhưng em không mong ước xa vời là anh sẽ đồng ý, tuy nhiên anh đừng né tránh hay đẩy em ra khỏi cuộc đời anh có được không?”

"Cô biết rồi cũng tốt, tôi thay phụ nữ còn hơn thay áo, cô cảm thấy với nhan sắc của cô, cô có thể ở bên cạnh tôi bao lâu?"

Lời nói của Tử Hiên hơi mơ hồ, để Thang Tiệp nghe lòng sóng dậy cuộn trào.

"Em không biết, nhưng em hiểu, dù là một ngày, em cũng muốn cùng anh đồng cam cộng khổ, cùng tiến cùng lùi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh chịu, như vậy không tốt sao?”

Chương 253: Sợ cái gì? Tôi đâu phải là hổ báo

Thang Tiệp thành khẩn nói, Tử Hiên nắm chặt vô lăng đến mức tay nổi gân xanh.

"Nếu tôi muốn cô làm gì, cô cũng không do dự làm theo, đúng không?”

Thang Tiệp gật đầu, có phải nếu cô đồng ý thì anh sẽ mở lòng đón nhận cô không???

Mắt Tử Hiên sáng quắc, khởi động cơ xe lần nữa, chạy thẳng đến Long Hổ Bang. Kéo Thang Tiệp vào phòng ngủ.

Thản nhiên cởi tây trang và giày ra, Thang Tiệp có ngu cũng biết anh muốn làm gì, thần kinh của cô hơi căng thẳng.

Lòng bàn tay rịn mồi hôi, cố tình ngước nhìn sang chỗ khác, thẹn thùng cúi đầu.

Tử Hiên ngó nhìn biểu hiện của cô, thấy cô đầy mâu thuẫn"Bây giờ cô còn cơ hội để đi.”

Thang Tiệp u buồn lúc lâu, lắc lắc đầu lia lịa, cô thích anh nên có cho anh cũng chả nuối tiếc gì.

"Còn đứng ngây đó làm gì?” Đôi mắt Tử Hiên thoáng qua tia thất vọng, anh chỉ muốn dọa để cô đi.

Thang Tiệp cắn môi, xoay người, cởi từng nút áo, mất tự nhiên ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.

Trong đầu trống rỗng, mãi đến khi Tử Hiên đè lên người cô, ngón tay nhẹ lướt qua chiếc bra màu đen huyền bí làm cô giật mình đẩy anh"Tử Hiên em sợ”

"Sợ cái gì? Tôi đâu phải là hổ báo.” Chẳng cho cô cơ hội tiếp nhận, bàn tay như luồng điện dò thám hai bên đùi trắng nõn, cơ thể Thang Tiệp căng cứng.

Đôi chân ngọc ngà khép sát lại, hình như rất sợ anh được một bước lấn thêm bước nữa.

Tử Hiên rút tay, nhẹ nhàng thắt ngang chiếc eo thon nhỏ của cô, cánh môi bạc vội áp lên cánh môi anh đào, cả người Thang Tiệp giống như bị điện giật đang bình thường chợt run lên.

Còn chưa kịp phản ứng tiếp anh đã cạy hàm răng cô ra, lưỡi anh luồn vào khoang miệng cô, đầu lưỡi anh nghịch ngợm quấn lấy lưỡi cô, thậm chí nhẹ nhàng cắn lên cánh môi đỏ mọng, Thang Tiệp có chết cũng cắn môi, sợ mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ kia.

Ngón tay anh chậm rãi chạy trên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, miệng không rời khỏi người cô, hôn từ vành tai đến chiếc cổ thon dài.

Tử Hiên cởi hết quần áo của cô ra, Thang Tiệp nhanh lấy tay che ngực của mình, anh ngả người đè Thang Tiệp xuống giường.

Miệng hôn lên bắp đùi nhuận bóng, theo bắp chân một đường hôn lên tiếp, Thang Tiệp liên tục khép bắp đùi lại, mông nhếch lên cao.

Toàn thân đều được Tử Hiên hôn qua. Thang Tiệp đã rơi vào lưới tình, đôi tay vô thức ôm Tử Hiên, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Tay Tử Hiên chạm qua bụng cô, trượt vào nơi thần bí giữa hai chân cô, nhẹ nhàng trêu đùa.

Thang Tiệp mở to mắt, nhìn Tử Hiên rồi mắt từ từ khép chặt, cảm nhận được cỗ ấm áp lấp đầy trong người.

Chương 254: Sau tất cả, mọi thứ vẫn không thuộc về cô

Thang Tiệp cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, lúc nhìn Tử Hiên thì trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

Tử Hiên tách hai chân cô ra, cúi người đem bộ phận cứng rắn từ từ tiến vào nơi sâu thẳm của cô. Anh cảm nhận được sự khít chặt trong cô, nhíu đầu chân mày"Hiện tại hối hận còn kịp.”

Thang Tiệp bắt đầu giằng co đấu tranh tâm lý, buổi sáng tránh anh như tránh tà, buổi tối đã chạy lên giường lăn lộn với anh.

"Em không hối hận.”

Sau lời nói đó là tiếng kêu đau của Thang Tiệp, đôi tay ghì chặt vào bờ vai của Tử Hiên, cùng lúc đó giọt lệ trực trào rơi, Tử Hiên nhẹ nhàng vận động.

Rốt cuộc Thang Tiệp cũng không gắng gượng được đành phát ra tiếng rên rỉ.

Cả căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục, tiếng rên rỉ của Thang Tiệp, tiếng thở dốc của Tử Hiên hòa vào nhau như bản hòa tấu say mê lòng người.

Sau lưng Thang Tiệp có tiếng kêu từ miệng Tử Hiên, nhưng cái tên anh vừa gọi trong khoảnh khắc đó khiến Thang Tiệp phải lạnh người.

Ngải Tuyết là Ngải Tuyết

Ngồi dậy, tát vào mặt anh một bạt tai.

Ánh mắt Tử Hiên trở nên sát khí "Cô hối hận sao?”

"Không, tôi không hối hận khi cho anh, đó là tôi cam tâm tình nguyện, thế nhưng anh có thể tùy tiện xem tôi trở thành người khác sao? Ngải Tuyết, đó là em gái của anh, Tử Hiên, anh còn là người không?

Tôi sống đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy nhục nhã như lúc này, tận đáy lòng chỉ tiếp nhận mỗi mình anh, còn anh đem tôi trở thành cái dạng gì, nhìn vết đỏ trên giường kìa…."

Thang Tiệp tan nát cõi lòng. Cố gắng mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi căn phòng đáng sợ này. Bên ngoài trời mưa như nước trút, nhưng Thang Tiệp vẫn không dừng bước đi, trên mặt không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.

Tức giận xen lẫn đau lòng, nước mắt xen lẫn nước mưa chảy vào khoang miệng, vừa mặn lại vừa chát, giống như tâm trạng của cô vào giờ phút này.

Lững thững đi trong cơn mưa, phía dưới vẫn còn chút đau bởi sự vận động thể xác lúc nãy, nhưng đâu thể sánh bằng cơn đau trong lòng.

Cô xụi lơ trên đất.Hồi lâu mới gắng gượng về tới biệt thự. Tắm rửa xong, Thang Tiệp mệt mỏi mở ngăn kéo lấy tờ giấy và bút viết vài dòng ngắn gọn cho Ngải Tuyết:

"Tiểu Tuyết, chỗ này đã không còn thích hợp với tớ nên tớ sẽ rời đi. Xin lỗi cậu khi lúc cậu cần có bạn bè ở bên cạnh nhất thì tớ lại bỏ đi như thế. Nhưng tớ chẳng còn cách nào khác, tớ mệt mỏi quá, tớ không muốn nắm giữ thứ vốn không thuộc về mình." Đặt bút xuống, Thang Tiệp thở dài, thu dọn đồ gọn gàng vào vali.

Trực tiếp gọi taxi đi thẳng tới phi trường. Bên trong sảnh chờ đợi, Thang Tiệp rất nuối tiếc quyến luyến, cứ như không nỡ rời khỏi quê hương của mình, càng không muốn để Ngải Tuyết cô đơn và quan trọng hơn là tên xấu xa kia. Sau tất cả mọi thứ cũng không thuộc về cô, cô quyết định buông tay. Cô đâu hèn mọn đến mức cần loại tình yêu đó.

Chương 255: Son môi

Trong trang viên, Kiệt luôn canh giữ ở bên giường, Ngải Tuyết ngủ không yên giấc, cứ nhỏ giọng khóc thút thít.Lông mi đều ẩm ướt nước mắt.

Khóc đến nỗi phát sốt, Kiệt đút cô mấy viên thuốc hạ sốt cũng chẳng có chuyển biến tốt gì, giữa ngày hè oi bức, Ngải Tuyết cứ miên man nói.

Kiệt chạm vào cả người cô thì cảm thấy người cô lạnh cóng, gọi điện thoại bảo Tiểu Kiệt đến gấp.

Tiểu Kiệt tinh thông y học, trung tây đều đạt tới đỉnh cao.Nhìn qua thần sắc, kế đến bắt mạch, trong mắt có chút phức tạp.

"Không có gì. Do tâm lý quá kích động, nhất thời không thể chấp nhận được, có thể khoảng thời gian này áp lực quá lớn cộng thêm tâm trạng xấu, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đônnên nhất thời không chịu được, bây giờ không nên để cô ấy bị đã kích nữa. Phải giữ tâm trạng bình thản, thường xuyên mang cô ấy ra ngoài thư giãn không cần thiết phải trị liệu gì cả.”

Tiểu Kiệt rất buồn bực, sao phụ nữ của đại ca cứ bệnh tật miết?

"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

Kiệt đưa mắt nhìn cô, trong lòng càng thêm áy náy, đều là lỗi của anh.

Cởi giày vớ, chui vào chăn, gắt gao ôm lấy Ngải Tuyết, lấy nhiệt độ của mình truyền cho cô, đến khi cơ thể Ngải Tuyết từ từ ấm lên, Kiệt mới nhẹ buông ra.

Sáng hôm sau, Ngải Tuyết mở mắt liền thấy Kiệt đang ngủ say, không nhịn được đưa tay chạm lên khuôn mặt được cắt nét rất tỉ mỉ của anh.

Từ lúc cô nhúch nhích Kiệt đã tỉnh dậy, thấy cô đang vui đùa, nên tùy hứng để mặc cô chơi.

Ngải Tuyết thấy anh vẫn nằm im, lá gan càng lớn hơn, láu lỉnh lấy thỏi son bôi lên mặt anh.

Đợi cô bôi đều rồi, Kiệt không chịu đựng nổi nữa muốn lật người đè cô xuống.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .